- Cáp treo Tây Thiên dài bao nhiêu mét? Thông tin mới nhất 2021 Điểm đến
- Thông tin bản Cát Cát cách thị trấn Sapa bao xa Điểm đến
- Cẩm nang khi đi du lịch Sapa cuối tuần Điểm đến
- 5 khách sạn, nhà nghỉ tốt nhất ở Tam Đảo Vĩnh Phúc Điểm đến
- Kinh nghiệm đi du lịch Nha Trang tiết kiệm vào cuối tuần Điểm đến
- Tháng 5 nên đi du lịch ở đâu đẹp? Điểm đến
Tôi có một tình yêu như thế!
Chúng tôi bắt đầu quen nhau trong một lần đi phượt.
Tháng 9 năm ấy, tôi vừa tròn hai mươi, đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học ở Hà Nội. Thành tích cũng chẳng có gì đáng nể, chẳng qua là muốn đi chơi nên tôi đành “tự viện cớ” sinh nhật 20 tuổi để “đàn đúm” cùng đám bạn, tổ chức một cuộc đi phượt lên Mù Cang Chải.
Chúng tôi quyết định phượt Tây Bắc (ảnh sưu tầm) |
Cả hội chúng tôi có 6 đứa con gái, cũng vừa “lấp đầy” được 3 cái xe máy. Sáng sớm tinh sương, chúng tôi xuất phát từ Hà Nội lên Tây Bắc. Vì đúng vào mùa lúa chín nên khung cảnh Mù Cang Chải rất đẹp. Vào thời điểm đó, nơi đây tấp nập người thu hoạch lúa, khung cảnh ruộng bậc thang rộng mênh mông, được tô kín bằng màu vàng của những bông lúa, thêm vào đó là bầu không khí trong lành, thỉnh thoảng lại có vài cánh chim chao liệng. Không chỉ vậy, mùi thơm thoang thoảng của lúa chín đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, tôi chưa từng được tận hưởng mùi hương nào dịu nhẹ mà hấp dẫn đến vậy. Tất cả thật bình yên, khác hẳn với cảnh xô bồ, náo nhiệt của thành thị, khung cảnh ấy đã cuốn hút tôi – một cô gái sinh ra và lớn lên ở chốn đô thành, chưa từng được tận mắt nhìn thấy những cánh đồng lúa.
Mù Cang Chải mùa lúa chín (ảnh sưu tầm) |
Đang hòa mình vào khung cảnh lãng mạn ấy, tôi chợt nhiên bị “đánh thức” bởi có một thanh niên đi từ phía sau lại, đứng cách tôi khoảng 2m. Người này có vẻ là một nhiếp ảnh gia, đang đi phượt một mình. Tia nắng mặt trời chiếu qua khuôn mặt anh làm tôn lên chiếc mũi cao và làn da rám nắng, rất điển trai và đàn ông. Vốn là một đứa láu táu, chiếc máy ảnh của anh đã thu hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi liền đến gần anh nhờ chụp một bức ảnh. Nói là “một bức” nhưng thực tế thì “nhiều hơn một chút”. Tôi và đám bạn tha hồ tạo dáng còn anh lại trở thành một “phó nháy bất đắc dĩ”. Điều làm tôi ấn tượng về anh đó là mặc dù phải chụp nhiều song anh vẫn luôn nở nụ cười.
Chụp xong, chúng tôi về nghỉ ngơi tại nhà nghỉ ở huyên, thưởng thức thịt trâu gác bếp, muồm muỗm rang, lạp xưởng…
Thịt trâu gác bếp (ảnh sưu tầm) |
Muồm muỗm rang (ảnh sưu tầm) |
Món ăn lạp xưởng thơm ngon hấp dẫn (ảnh sưu tầm) |
Ăn uống xong, tôi quyêt định đi dạo một vòng để tận hưởng hết những điều thú vị của Yên Bái, trong đầu luôn nghĩ đến cảnh khi quay về Hà Nội sẽ “thao thao bất tuyệt” kể cho đám bạn nghe về vẻ đẹp của Mù Cang Chải. Đi được một đoạn, tôi lại gặp anh thợ ảnh lúc chiều. Anh cũng như tôi, đang đi dạo khám phá vẻ đẹp Tây Bắc về đêm. Anh nhận ra tôi rồi cả hai cùng đi dạo trên chiếc xe máy của anh. Không khí đêm trên Tây Bắc có vẻ lạnh và nhiều sương mù, nhưng khôn khiến tôi thấy khó chịu mà thật lạ lùng, tôi lại cảm thấy ấm áp – hơi ấm từ người đàn ông ngồi đằng trước.
Nói chuyện với anh một hồi, anh kể cách đây một năm, bạn gái của anh đã mất vì một căn bệnh nan y, khi còn sống, anh và cô ấy vẫn luôn mong muốn cả hai có thể đi du lịch Mù Cang Chải, được hòa mình vào sương mù của xứ Tây Bắc, được ngửi thấy mùi thoang thoảng của lúa chín, được thưởng thức ấm thực độc đáo nơi đây. Nhưng chưa kịp thực hiện mong muốn ấy thì cô đã mắc bệnh và qua đời sau đó 2 tháng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chẳng ai kịp “can thiệp”, lần này anh đến đây để thực hiện ước mơ còn dang dở của cả hai. Lúc kể, giọng anh trùng hẳn xuống, nên tôi có thể hiểu anh đã yêu cô ấy nhiều tới nhường nào.
Bạn gái của anh mong muốn được du lịch Mù Cang Chải (ảnh sưu tầm) |
Chuyến phượt Tây Bắc của chúng tôi kết thúc như thế, vui có, buồn có nhưng tất cả đọng lại trong tôi là một cảm giác nhớ nhung đến kì lạ, hình ảnh người con trai ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi. Lòng dặn lòng “Chỉ là thoáng qua thôi, yêu sao được khi chỉ gặp mới 2 lần”. Và rồi lại như mọi ngày, tôi sắp xếp sách vở, bước vào giảng đường với mong muốn thực hiện được ước mơ trở thành bác sĩ.
Thầy hiệu trưởng bước vào và đi cạnh thầy chính là… người nào đó rất quen. Không thể nào! Đó là anh ấy sao? Là người đàn ông mình đã gặp trên Tây Bắc sao? Thầy hiệu trưởng giới thiệu đó là thầy Quân – giáo viên chủ nhiệm mới của cả lớp. Cả lớp chẳng ai bảo ai đều đồng thanh “Ồ” lên một tiếng. Cũng phải thôi, thầy ấy rất trẻ trong chiếc quần jean, áo trắng và chiếc balo. Nếu không đi cùng thầy hiệu trưởng, chắc hẳn sinh viên trong lớp sẽ nghĩ đó là một sinh viên nam“lạc lối”, lỡ bước chân vào một lớp toàn con gái, à không, toàn một lũ quỷ mới đúng.
Thầy bắt đầu giảng dạy, nhưng tôi chẳng nhớ là dạy gì nữa, lúc đó, tôi chỉ nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô, giọng nói truyền cảm, nụ cười khiến mọi trái tim nữ sinh trong lớp phải “tan chảy”… và nhớ cả câu chuyện buồn của thầy nữa.
Tôi nhớ đến câu chuyện buồn của thầy! (ảnh sưu tầm) |
Kết thúc buổi học, tôi toan về kí túc xá thì thầy gọi lên văn phòng khoa. Lên đó, thầy hỏi về tình hình của một số bạn có hoàn cảnh đặc biệt trong lớp, tôi cứ dè dặt trả lời mà chẳng dám nhìn thẳng mặt. Sau đó, tôi về kí túc xá, trong lòng có chút hậm hực với câu hỏi chẳng thể trả lời “chẳng lẽ không nhận ra mình sao?”. Bỗng “tinh tinh”, dòng tin nhắn hiện lên “Trông ngoan hơn hôm trước nhỉ”. Biết tả thế nào đây? Cảm giác lúc đó giống như có một cơn mưa ập tới giữa buổi trưa hè nóng bức vậy. Sảng khoái, vui vẻ và… hạnh phúc.
Và cũng kể từ đó, tôi bắt đầu mơ mộng, mơ về một chuyện tình đẹp, lãng mạn và có một cái kết hoàn hảo.
Tôi gọi điện, nhắn tin và gặp thầy với tần suất ngày càng nhiều. Tôi lấy cớ bài khó hiểu, có chuyện không vui cần người tâm sự, bla, bla… Rất nhiều lý do đã được đưa ra để tôi có thể nghe giọng nói trầm ấm đó. Thầy cũng vui vẻ và tận tình khi nói chuyện với tôi. Khoảng thời gian đó thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất từ trước tới giờ. Tôi đã yêu một người và người đó cũng thoải mái với tôi. 5 tháng đã trôi qua, tôi quyết định nói với thầy về tình cảm của mình.
Tôi nhìn qua cửa văn phòng khoa, chỉ có mình thầy trong phòng, thầy đang xem gì đó trên laptop. Tôi rón rén bước vào phòng với mong muốn có thể làm thầy bất ngờ, sau đó, sẽ tận dụng cơ hội thổ lộ tâm tình. Nhưng bức hình trên máy tính của thầy đã khiến tôi phải gạt bỏ kế hoạch trước đó. Thầy đang xem lại bức hình của người yêu cũ, những dòng nước mắt đang lăn trên khuôn mặt của thầy. Vào thời khắc ấy, tôi biết, mình và thầy không thể tiến xa hơn nên đành lặng lẽ bước ra ngoài.
Tôi thấy những dòng nước mắt đang lăn tròn (ảnh sưu tầm) |
Buổi chiều hôm đó, tôi – một sinh viên năm 2 dường như mất hết sức sống, tinh thần, chỉ biết bắt xe bus đi lang thang Hà Nội. Trời đã bước vào xuân mà sao chim không chịu cất tiếng hót, lá nảy mầm mà sao không mang sắc xanh, không tươi mơn mởn như trong các bài thơ tôi từng đọc, bầu trời lâm thâm mưa như định cuốn trôi đi bao mơ ước, hi vọng của tôi.
Sau một đêm thức trắng để nghĩ về điều mà mình đã đánh mất, tôi đành thở dài “Dù sao, đó cũng chỉ là chuyện thoáng qua, cũng chưa có gì cả, chưa bắt đầu thì không có kết thúc, chẳng có gì để buồn bã cả”.
Hôm sau, tôi lại đến giảng đường như mọi ngày, thầy hiệu trưởng bước vào cùng thầy giáo khác, thầy nói: “Thầy Quân đã xin chuyển công tác lên Yên Bái, từ hôm nay, thầy Trung sẽ chủ nhiệm lớp các em”. Có cái gì đó đang nghẹn ứ trong cổ họng tôi, mắt đang trực trào nước mắt. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Tôi đã gọi điện cho thầy ngay lúc đó và được hồi đáp rằng, thầy lên Mù Cang Chải để làm giáo viên, dạy chữ cho các em vùng cao. Lên đó, thầy sẽ được gần người yêu hơn, sẽ đỡ nhớ hơn… Bao nhiêu cảm xúc, tâm tư của tôi đã đi theo người đàn ông đó.
Kể từ đấy, thầy đã quyết định gắn bó cuộc đời mình với núi rừng Tây Bắc còn tôi tiếp tục thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ và cố gắng chôn vùi mối tình đầu vào tận sâu trái tim mình. Mặc dù vậy, đã 5 năm trôi qua, tôi chưa một ngày nào quên được thầy – người mang đến cho tôi cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Hôm nay, tôi cùng đồng nghiệp sẽ lên Mù Cang Chải để khám chữa bệnh miễn phí cho bà con có hoàn cảnh khó khăn. Đường lên Tây Bắc vẫn vậy, vẫn thoáng mát, trong lành và thoang thoảng mùi hương của lúa mới.
Khung cảnh Tây Bắc vẫn đẹp như xưa (ảnh sưu tầm) |
Khung cảnh ấy khiến tôi càng nhớ về người xưa hơn, tôi nhớ cảm giác được chụp ảnh, được ngồi sau xe vi vu và…được nghe một câu chuyện buồn. Xe lượn theo đường đèo Ô Quý Hồ như đang nhảy rất uyển chuyển, nhịp nhàng theo từng nốt nhạc. Chúng tôi ngồi trên xe, ngắm khung cảnh núi rừng xung quanh được bao bọc bởi lớp sương mù dày đặc. Tôi thấy như mình đang đặt chân lên nhưng đám mây bồng bềnh, lướt đi trên thiên đường. Cảm giác ấy khiến tôi nghĩ rằng, vẻ đẹp của đất trời Tây Bắc luôn trường tồn cùng thời gian, sẽ không bao giờ phai nhạt.
Khung cảnh hùng vĩ của đèo Ô Quý Hồ (ảnh sưu tầm) |
Xe chúng tôi dừng lại ở một trạm y tế ở huyện Mù Cang Chải, chuẩn bị dụng cụ để khám chữa bệnh xong. Bác trưởng thôn nói, đầu tiên sẽ là một trường học khó khăn của huyện, thầy hiệu trưởng sẽ dẫn học sinh vào. Lúc đó, từ ngoài cổng, tôi thấy một người đàn ông mặc quần jean, áo trắng dẫn theo chục học sinh tiến vào. Đó là thầy!
Thầy nhìn thấy tôi và mỉm cười. Ánh nắng Tây Bắc thật dịu nhẹ, tia nắng xuyên qua từng kẽ lá như những tia hi vọng của tôi về một kết thúc đẹp.