- Cáp treo Tây Thiên dài bao nhiêu mét? Thông tin mới nhất 2021 Điểm đến
- Thông tin bản Cát Cát cách thị trấn Sapa bao xa Điểm đến
- Cẩm nang khi đi du lịch Sapa cuối tuần Điểm đến
- 5 khách sạn, nhà nghỉ tốt nhất ở Tam Đảo Vĩnh Phúc Điểm đến
- Kinh nghiệm đi du lịch Nha Trang tiết kiệm vào cuối tuần Điểm đến
- Tháng 5 nên đi du lịch ở đâu đẹp? Điểm đến
Kí sự mùa vàng Mù Cang Chải
Xuống đến nơi thì vừa hay trời có hạt mưa, đành vào tạm một quán ở chân dốc uống nước. Bà con người dân tộc đúng là “cái bụng tốt” quá đi. Thấy tôi để chiếc balô dưới đất, một chị cầm chiếc balo lên phủi đi cho khỏi bụi và lấy một chiếc ghế đặt lên. Chị b
Sau khi mọi người trong đoàn từ trên bản xuống đông đủ thì đoàn lại tiếp tục hành trình về Tú Lệ, trên đường về tối hơn. Đêm xuống sương nhiều hơn, đi qua những khúc cua mà bỗng nhiên thấy lạnh sương sống. Những màn sương dày đặc cứ táp vào mặt, thỉnh thoảng có những chiếc xe đi ngược, chiếu chiếc đèn pha thì không khí càng trở nên u tịch. Qua màn sương ấy, thi thoảng trên đỉnh núi, đâu đó le lói những ngọn đèn như những bóng ma rừng vật vờ trên lưng chừng đèo. Đồi núi cứ thế đi qua, con người cứ thế đi qua.
Một sự cố nữa xảy ra, một xe trong đoàn gặp phải ổ gà không tránh kịp và bị ngã, sau khi về đến trạm y tế thì chị ấy được đưa xuống bệnh viện Nghĩa Lộ để chụp, cách chỗ chúng tôi ở hơn 40km. Về đến nhà nghỉ thì ai nấy đều thấm mệt. Khổ một nỗi là nhà nghỉ không có nhà tắm, chúng tôi phải thay nhau vào nhà vệ sinh để tắm. Đang ăn mà cũng phải “phục” nhà vệ sinh để vào tắm.
Trời ơi, nước nó lạnh ơi là lạnh. Đêm trên núi thì lại càng lạnh nữa, dội nước lên người mà cảm giác tê tái. Lại nhắc lại, hôm trước ngủ tại Mường Lò thì cái vòi nóng lạnh không hiểu sao điều chỉnh không được. Chỉnh sang bên nóng một chút thôi thì nóng quá không tắm được, chỉnh sang bên lạnh một chút thì lại lạnh quá. Sau khi tắm giặt, ăn uống xong xuôi thì mọi người ngồi chơi bài, kêu rằng, kiểu này khó có thể ngủ được. Thế mà chỉ một lát thì mọi người đã lăn ra ngủ từ khi nào.
Một chuyến hành trình kéo dài một ngày nữa lại kết thúc. Chắc hẳn ai cũng mệt nhiều, nhưng hôm nay quả là một hành trình tuyệt vời với tôi. Tôi được nhìn tận mặt những thửa ruộng bậc thang, được trực tiếp trò chuyện với những chị, những mẹ, thậm chí là những đứa trẻ nơi đây. Nhìn cách chúng trò chuyện, vẻ mặt chúng khi được cho một cái kẹo, một lon nước vui đến nhường nào.
Ngẫm ra thì, trong những lúc túng quẫn nhất thấy cuộc đời trớ trêu thay và than rằng mình sao khổ quá. Khi lên đến đây rồi tôi mới nghĩ rằng, mình còn sướng hơn họ nhiều. Nóc nhà trên tít đỉnh núi cao đi cả chục km đường đèo, đường khó đi để xuống thị trấn chỉ mua cho con được một túi bóng bay, mua cho vợ được vài lạng thịt thì trong gương mặt của những người đàn ông ấy cũng tỏa lên nhưng tia sáng của sự hạnh phúc. Khép lại một ngày với nhiều cảm xúc, tôi cũng như mọi người chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ở Tú Lệ, tôi tỉnh giấc rất sớm, có lẽ vì ồn ào quá, tiếng người qua lại, tiếng xe cộ, rồi nắng còn hắt vào tận phòng (vì chúng tôi ngủ ở nhà sàn). Mọi người dậy và bắt đầu vệ sinh cá nhân, thay đồ và ăn sáng.
Chị Ngọc mua xôi cho cả đoàn. Tú Lệ có đặc sản chính là xôi nếp nương. Dọc đường, tôi đã cảm nhận được cái hương của lúa nếp chín thoang thoảng trong gió, sáng sớm lại được thưởng thức món xôi nếp nương với thịt gà thì quả là tuyệt vời.
Xôi được gói trong lá dong, hạt gạo bóng và không bị nát, ăn xôi cảm giác ngọt, bùi nơi cổ họng, vị thơm đọng lại ở đầu lưỡi. Ở nhà tôi thấy mẹ đồ xôi là tuyệt nhất, nhưng lên đây mới thấy xôi của bà con dân tộc mang một hương vị mới mẻ vô cùng. Trong bữa sáng tôi bắt gặp một hình ảnh.
Đó là hình ảnh cô bé, con gái chủ nhà nghỉ. Cô bé khá xinh, khuôn mặt đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt. Diện trên mình bộ trang phục truyền thống của dân tộc Thái, chắc cô bé chỉ tầm 3-4 tuổi gì đó, bưng một khay nhỏ đựng một tách cà phê đến cho hai người khách ở bàn bên cạnh. Nhìn dễ thương không chịu được. Khi mấy anh trong đoàn nhìn thấy thì đều tấm tắc khen, mấy anh còn trêu: “ít nữa cháu nó lớn lên thì các anh tha hồ mà lác mắt”. Ai cũng đòi ra chụp hình làm nó xấu hổ không dám đến gần.
Sau khi chuẩn bị xong đồ, buộc đồ, chúng tôi lên đường đến bản Lìm Mông, cung đường dự kiến khoảng 10km. Trước khi vào Lìm Mông, tôi dừng lại ở quán tạp hóa ven đường mua vài gói kẹo vào bản chia cho bọn trẻ. Để lên được Lìm Mông chúng tôi phải đi qua Lìm Thái.
Lìm Thái nằm bình yên trong thung lũng, được núi rừng ôm trọn trong lòng. Đây được xem như là thung lũng lòng chảo, có lẽ nhìn từ trên cao mới thấy đước vẻ đẹp của nó. Đứng dưới chân thung lũng, tôi nhìn thấy núi rừng cứ trùng điệp, tiếng suối chảy róc rách uốn quanh những thửa ruộng, xa xa là những nóc nhà của bà con bản địa. Tôi dừng chân, chậm rãi bước về phía con suối, dòng nước mát lạnh, thật thoải mái.
Chúng tôi dừng lại ở Lìm Thái xem nhảy dù. Ai cũng háo hức lắm, đến tận nơi xem bằng được. Chúng tôi bắt đầu gửi xe ở trường tiểu học, băng qua mấy thửa ruộng bậc thang để đến được nơi nhảy dù. Đến được nơi thì dù cũng hạ cánh.
Hành trình lên Lìm Mông cũng vui đáo để khi mà đường quá dốc, bản Lìm Mông nằm vắt vẻo cao tận đỉnh núi, thấp thoáng mới thấy bóng nhà. Chúng tôi dừng lại ở ven đường, nơi có một đôi vợ chồng đang đập lúa, những đứa trẻ lem luốc đứng bên, cũng phải đến cả 6 đứa, chắc là con họ cả. Bên đường là một bà cụ đang ngồi khâu áo.
Đi cả đoạn đường rất nhiều xe máy dựng bên đường, chẳng cần khóa cổ, khóa càng, cũng chẳng thấy người đâu, xe cứ vứt chỏng chơ như vậy. Đúng là “cái bụng” người Mông tốt quá mà. Đi được một đoạn thì chúng tôi dừng lại. Một đoạn không gian mở ra trước mắt, nó bao la mênh mông quá vậy. Thấp thoáng là những cung đường như những vằn của chú ngựa hoang trên đỉnh núi, thấp thoáng trắng trắng xa xa kia là những nóc nhà, những nóc nhà của bà con dân tộc. Lên cao, trời âm u và mây đen kéo đầy cả một quả đồi chúng tôi đang đứng. Nhìn dưới thung lũng vẫn có nắng, nắng vắt ngang vắt dọc qua những quả đồi. Chúng tôi quyết định dừng lại ở đây và quay lại.
Đi thẳng đường về Nghĩa Lộ và nghỉ chân ăn trưa tại quán ăn rắn, cũng sợ lắm nên không dám ăn. Mọi người ai nấy đều tấm tắc khen ngon, nhưng mình chỉ dám ăn cơm với thịt gà. Sau khi ăn, chúng tôi nghỉ trưa tại quán.
Một giấc ngủ trưa lăn lóc khi ai cũng thấm mệt sau hành trình gần hai ngày trên những triền dốc, những con đèo, đắm chìm trong những thửa ruộng bậc thang.
Một số hình ảnh ruộng bậc thang mà các thành viên trong đoàn ghi lại.
Ruộng mâm xôi |
Cô bé người Mông |
Hành trình về Hà Nội khá gian nan khi mà đi đường gặp mưa lớn. Mặc áo mưa đi được một đoạn thì lại tạnh, dừng cởi áo mưa vì nóng, một đoạn lại mưa. Riêng khoản cởi và mặc áo mưa thì cũng làm chậm trễ thời gian về nhà. Ai nấy đều mỏi nhừ, đi đường mà chứ phải đứng lên ngồi xuống liên tục. 10 giờ đêm chúng tôi bắt đầu về đến Hà Nội. Tạm biệt Mù Cang Chải, tạm biệt những thửa ruộng bậc thang, tạm biệt không gian mênh mông của núi rừng, tạm biệt những con người thân thiện nơi đây, có dịp tôi sẽ trở lại.
Cuối cùng, xin cảm ơn tất cả mọi người đã cho tôi một chuyến hành trình thú vị như vậy!
Fansipan – Một chuyến đi
Giữa cái nắng gay gắt của những ngày đầu hè, hơn 20 phượt thủ, không một ai cảm thấy nản lòng, tất cả chung một quyết tâm chinh phục bằng được đỉnh Fansipan – nóc nhà Đông Dương cao 3143m.
Tôi ước chưa từng đặt chân đến Hà Nội
Nếu có thể, tôi ước chưa từng đặt chân đến mảnh đất Hà thành. Chưa từng đến đây chắc chắn tôi sẽ chẳng yêu mảnh đất này đến thế. Mỗi ngày một chút, tình yêu ấy cứ lặng lẽ lớn dần lên để một ngày rời xa tôi mới nhận ra mình đã xem nơi đây như là nhà từ bao
Nhật ký của một du khách ''tắm tiên'' ở đảo Red, Croatia
Nữ du khách Helen Minsky đã ghi lại những trải nghiệm trong kỳ nghỉ đặc biệt ở một khu tắm khỏa thân tại đảo Red, Croatia.
Ngày Hà Nội phá bỏ 6700 ''nhà máy oxy''
Ngày Hà Nội quyết định chặt 6700 bóng mát, tôi mất đi niềm tự hào về nơi mình đang sống.
Phượt xuyên Lào
Khi nghe tôi có ý định đi bụi xuyên Lào, người bạn từng ở đây cho rằng: “Diện tích nước Lào nhỏ, có gì đâu mà đi nhiều ngày”. Không thể ngờ, chuyến rong ruổi để lại trong tôi nhiều cảm xúc.