- Cáp treo Tây Thiên dài bao nhiêu mét? Thông tin mới nhất 2021 Điểm đến
- Thông tin bản Cát Cát cách thị trấn Sapa bao xa Điểm đến
- Cẩm nang khi đi du lịch Sapa cuối tuần Điểm đến
- 5 khách sạn, nhà nghỉ tốt nhất ở Tam Đảo Vĩnh Phúc Điểm đến
- Kinh nghiệm đi du lịch Nha Trang tiết kiệm vào cuối tuần Điểm đến
- Tháng 5 nên đi du lịch ở đâu đẹp? Điểm đến
Đón giáng sinh giữa Sa Pa
Tôi mở mắt đã là Lào Cai, sau giấc ngủ hơn tám tiếng đồng hồ, Hà Nội nằm lại sau cánh cổng bến xe khách, cách tôi ba trăm cây số. "Dốc hết cơn say”, tôi nhẹ nhõm tiến vào Sapa, cùng anh. Hôm nay là hai mươi tư tháng mười hai, và chúng tôi sẽ đón Giáng sin
Khách sạn ở thị trấn này chẳng mấy khi vắng vẻ: mùa núi non, mùa hoa lá, mùa gió mây, mùa hội, mùa phượt mùa cưới, mùa… Tây di cư, mùa..mùa..mùa.. quanh năm. Tôi đã phải book phòng nghỉ trước cả tháng trời để đảm bảo lúc này chúng tôi "xí" được một cái giường êm ái, gần cửa bước ra một balcon rộng nhìn xuống lòng hồ Trung tâm, sau cả chuyến xe mê mải đêm qua, hai đứa đều đã rã rời. Chui từ buồng tắm nghi ngút hơi nước nóng, tôi lựa khoác lên mình một chiếc váy xòe với dải hoa vàng chạy bám quanh gấu. Kéo khóa áo khoác và chỉnh lại khăn quàng của anh, chúng tôi sẵn sàng cho kì nghỉ rồi đây.
Giàn hoa kiểng bên mái hiên quán bar |
Dọc con dốc xuôi xuống chợ, hàng lưu niệm xen với quán ăn, xen vài bar Tây nhạc jazz. Tôi chọn một tiệm có ghế ngồi ngoài hiên, phía sau lan can đầy giỏ hoa xanh đỏ. Chúng tôi gọi cafe. Tôi cho anh xem ảnh Sapa năm kia hồi tôi cùng bạn bè đi phượt, anh kể cho tôi về Sapa năm ngoái ngày anh cùng chị leo Fansipan. Bây giờ, Sapa của chúng tôi là cafe nóng nghi ngút, gã đàn ông tóc dài che xuống khuôn mặt, gảy chiếc đàn môi bé tí bằng đồng mà tôi đã mua tặng anh trong chuyến đi trước. Đàn môi có thứ âm thanh rung lên không ra một giai điệu êm tai nào, mà nhấp nhô như cây rừng, bồng bềnh như mây luồn trong thung lũng, đuổi theo từng nhịp gùi bước trên con phố hẹp, rất tình.
Phi lê cá hồi thơm nức mũi |
Ăn trưa tại trên quán nhà sàn cũ cũ, lẩu gà đen và chút rượu táo mèo. Chúng tôi ngồi ngay kế chiếc lò nướng nhỏ phục vụ tại chỗ, chủ quán trực tiếp đứng bếp - một chị gốc Dao, nói tiếng Kinh như người Kinh, vui tính và hào sảng - luôn tay lật những xiên cá suối. Dằn bụng không đành, hai đứa gọi thêm 2 lát phi lê cá hồi nướng thơm nưng nức, dỏng tai nghe chị kể về những con cá hồi được nuôi thả trên ngọn thác Bạc, giữa núi rừng thiêng thẳm.
Nhà thờ đá Sapa |
Quanh khu trung tâm người ta đã trang trí Noel rộn ràng cả. Những vị khách nước ngoài ở lại hôm nay chắc có đôi phần nhớ nhà, nhưng cũng sẽ vui lắm đây, tôi thấy vài ba đôi bạn trẻ nói cười quanh nhà thờ, bên hồ, dưới những hàng cây đọng nước phố Mường Hoa. Hết năm rồi, ở Việt Nam đã bước vào tháng 11 âm, cuối đông đầu xuân, một vài trưa nắng vui tính trêu ghẹo đài hoa mận trót nở sớm. Có những năm, người ta đổ lên đây chờ xem hoa đào hoa mận he hé, chờ tuyết rơi đúng đêm Thánh, trao nhau nụ hôn và cùng bè bạn vui đùa, âu đó cũng là kỷ niệm đẹp và đáng nhớ.
Đồ nướng trên đỉnh Ô Quy Hồ |
Chúng tôi thuê một chiếc Honda, ngược dốc lên đỉnh Ô Quy Hồ, độ cao gần hai nghìn mét. Gió cuộn từng đợt mây bay qua lạnh buốt. Anh dừng xe, chạy vào quán bên đường, khi quay ra, đầy tay những hạt dẻ nướng. Ngồi trên phiến đá tảng sát sườn dốc, nhâm nhi, nghe tôi dùng ngôn từ khấp khểnh của mình để miêu tả về sự hùng vĩ tuyệt đẹp của Ô Quy Hồ, cảnh tượng yêng hùng của con suối dọc theo chân đèo với những tảng đá như thiên thạch sa xuống, về một lần đứng tim khi tôi ngồi sau cú đảo tay lái bất ngờ của thằng bạn "quý hóa" cùng đội phượt.
Phố chợ |
Buổi chiều qua nhanh, hai đứa chạy xe dọc theo Cầu Mây, phố sầm uất suốt từ những năm một chín lẻ năm. Bỏ đi những chiếc khăn vấn đầu đỏ rực, tiếng rung reng vòng bạc lắc đồng, bỏ cả cái ẩm lạn, Cầu Mây giống với bất kì con phố cổ nào người Pháp đã xây tại Việt Nam. Được thể đúng chuyên môn, anh nói với tôi về mỹ thuật ứng dụng và kiến trúc, say sưa, phấn chấn, sau khi khen hết lời những hoa văn thêu dệt trên cái sắc nhỏ của em bé Dao líu lo “Hê lô, bai ơ s-mo su vơ nia, ját tu đô lờz!”.
Em bé người Dao thêu và bán đồ lưu niệm trên phố |
Mặt trời có vẻ muốn lăn lông lốc xuống sườn kia của dãy núi, kéo một màn sương nhòa nhòa phủ lên ráng vàng pha đỏ lịm. Trước khi về phòng nghỉ ngơi, tôi gọi vài xiên đồ nướng, hai lon bia. Rong ruổi cả ngày, sức nóng từ cơ thể của tôi bắt đầu giảm xuống, hai tay cóng và môi tím tái. Tôi tuột vội đôi giày lười và chui thẳng vào trong chăn run rẩy. Thế nào? Mọi người nghĩ sao về một căn phòng hắt ánh điện vàng, ngồi tựa thành giường và phủ chăn lên tận cổ, ngó ra cửa sổ thấy những đốm đèn nhấp nháy, nhạc giáng sinh, ăn thịt cuộn cải nướng, uống từng ngụm nhỏ bia?
Những xiên đồ nướng đậm chất Sapa |
Quán hàng đêm sáng đèn |
Quanh nhà thờ đông vui đêm Noel |
Sau bữa tối giản đơn, chúng tôi chỉ kịp chợp mắt chút xíu. Mười hai giờ đêm, chuông nhà thờ vang lên gần lắm, ngân từng hồi nhịp nhàng. Chúng tôi háo hức lây, vội vàng khăn ấm áo dày lao ra phố. Các cửa hiệu, quán sá đều sáng đèn, họ bật đĩa nhạc phát lảnh lót giai điệu vui tươi quen thuộc "We wish you a merry christmas and a happy new year". Ngả đường nào cũng đông đúc, họ nô nức và hớn hở: những “anh già” Noel độn bụng, những đoàn lữ khách hò hát dọc đường, những hàng ăn đêm nghi ngút khói, những đội phượt tíu tít chụp hình…
Tôi nhờ ngẫu nhiên một cậu trẻ trẻ trong đám du lịch bụi chụp giùm vài “pô” ảnh. Tấm hình nào cũng lung linh như thảm hoa đường Fansipan, như thung đêm Sapa ngời ngời hàng trăm nghìn đốm lửa. Vui nhất là những người bạn ngoại quốc tập trung trước cửa nhà thờ đá, ai nấy nhắm mắt cầu nguyện với vẻ thành tâm về một năm mới đang đến gần và cùng trao nhau vòng tay ôm ấm áp yêu thương. Chúng tôi nhảy múa, thăm các gian hàng, mua sắm một vài món quà cho Hà Nội. Ngoài những thứ souvenir nơi đâu cũng bán, Sapa có nhiều món hay ho hơn. Tôi chọn cho mình chiếc lắc bằng bạc dân tộc cuộn ba vòng. Anh lựa được con dao găm có phần chuôi trổ khắc.
Phố núi thấp thó giữa màn sương sớm |
Sau giờ Thánh rộn ràng, cả hai về tới phòng lăn ra ngủ say mê mệt. Phố vẫn vui thâu đêm cùng tiếng chạm ly, đến sáng. Tỉnh giấc đã tám giờ kém mười lăm, sáng ngày hai lăm. Hô quyết tâm mãi mới nai nịt gọn gàng để leo lên Sân Mây trong cái lạnh còn chưa chịu rời đi, dù nắng đã xiên xuống ngọn cây nhàn nhạt.
Còn nguyên dư âm của đêm Giáng Sinh, phố sang ngày mới đã xôn xao nói cười. Đường lên cái chòi cao lồng lộng hóa ra chẳng hề xa xôi. Đứng từ đây, thấy toàn cảnh thị trấn nhộn nhịp, đôi ba dải mây luồn qua thân sa mộc bên sườn đồi rồi tụ lại thành đám. Sau hai năm, hoặc là bao nhiêu năm, trò đuổi nghịch này chẳng thay đổi, chỉ nhà mọc cao thêm, người người đến đông thêm. Tôi chỉ cho anh phía Hoàng Liên Sơn, nơi cắm miếng chóp inox 3143 anh đã trèo lên sờ vào năm ngoái. “Ờ, cũng rõ ràng gớm nhỉ? Hồi mình đi nghĩ rằng to tát lắm”. “Đương nhiên, đèo cao thì mặc đèo cao, trèo lên đến đỉnh ta cao hơn đèo mà!”.
Hồ trung tâm |
Mười giờ sáng. Gió nhiều hơn, lật chiếc khăn len màu xanh rêu bay phần phật, vò rối những sợi tóc mai vốn thưa thớt của tôi, thổi tan mây để phơi lộ vườn hoa Hàm Rồng dưới nắng, từng khoảnh vuông tròn sặc sỡ như họa tiết thổ cẩm; nắng bừng lên mặt hồ trung tâm, loang loáng đến mức tôi nghĩ những chiếc thuyền con vịt sẽ vỗ cánh bay lên chấp chới. Tôi mải mê nhìn, còn anh đang mải mê suy nghĩ điều gì đó, ôm tôi bất động từ phía sau. Một tiếng khèn nổi lên thật đúng lúc từ loa trên mái chòi Sân Mây, ra điều lãng mạn như trong phim, chúng tôi phì cười. Thôi, đi xuống!
Nụ hồng Normandie giữa Sapa |
Dạo quanh phố sá một lần nữa trước khi tạm biệt Sapa, chúng tôi lưu lại được vài shot hình của cuộc sống vẫn tháng năm vận động trong thung lũng giá lạnh mà đáng yêu này: một bà mẹ Dao dắt tay con trai nhỏ xuống chợ, cô bé gái vừa trông hàng vừa thêu khăn, những bông hồng cơm dưới nắng vàng đẹp như vùng Normandie nước Pháp, những cặp tình nhân da trắng hạnh phúc đón Tết Tây tại Việt Nam.
Mẹ con người Dao xuống chợ |
Trả phòng lúc mười hai giờ, thu xếp đồ đạc và cùng đi ăn trưa. Bao nhiêu niềm vui với ẩm thực quay trở lại khi người phục vụ bê ra đĩa lợn nướng thơm lừng cùng chút rượu ngô, tôi vẫn thu lu trong mấy lớp áo dày nhưng đã thò tay nhón một miếng. Cảnh này chắc ít khi xảy ra. Một dạng thỏa mãn với thức ăn phê pha cũng không kém no đầy cảm xúc vậy, tôi xoa xoa bụng và bắt đầu hát. “Sapa..ơi Sapa..ơi Sapa.. đắm say bao tình, ai về cùng ee…em?”. Hình như có vài thực khách quay sang nhìn nhìn đôi bọn trẻ đương độ ngà ngà. "Này anh nghệ sĩ, họ có cười mình không nhỉ?" "Ờ, chắc có". "Nhưng mà có thì có sao không nhỉ?" "Chắc không". "Uh, thế thì chắc là không rồi. Ơ nhưng anh có buồn cái sự ất ơ của em không?" "Không buồn, nhưng nhức đầu lắm." "Ờ, thế… Ra ngồi ghế đá chút nhé, nghỉ ngơi chờ xe chạy?".
Tạm biệt phố núi điệp trùng khuất xa. Câu chuyện sau đó chỉ là một giấc ngủ pho pho trên xe giường nằm về Hà Nội. Chốc chốc, tôi đảo mình, lại có bàn tay anh vỗ vỗ vào lưng. Xe khách cũng thật biết marketing, bật loa nhỏ nhỏ một điệu khèn dìu dặt, dìu dặt “vang tiếng khèn chàng trai xuống chợ, hẹn gặp ai mà sao vui thế, tiếng đàn môi em nói điều gì, cho ta ngồi bên nhau đêm nay?…”
Theo Blogger Con mắt trần gian
Đồng Cao xa vắng...
Những tảng đá nặng hàng tấn nằm rải khắp trên đồi cỏ bát ngát, cuộc sống Đồng Cao vẫn không điện, không nước sạch sinh hoạt.
Lisbon, thủ đô thanh bình
Đã từng chịu một trận động đất kinh hoàng trong lịch sử nhân loại, từ một đống hoang tàn, đổ nát, Lisbon ngày nay là thành phố lớn nhất, hiện đại nhất Bồ Đào Nha. Không quá ồn ào và đông đúc như Hà Nội, Lisbon quyến rũ bởi nét vẻ thanh bình và những công
Mã Pì Lèng: vẻ đẹp nơi lưng trời
Mã Pì Lèng làm cho kẻ hám “xê dịch” chưa đi thì ao ước một lần đến, kẻ đến rồi thì muốn quay lại nhiều lần nữa.
Chia sẻ tình hình hoa hướng dương ở Nghệ An
Tuần này, theo nhiều nguồn tin truyền miệng thì cánh đồng hoa mặt trời này sẽ bị thu hoạch. Nó làm cho nhiều bạn đang lập cung hoang mang lo sợ, kể cả mình.
Kinh nghiệm từ một chuyến leo Fansipan bất thành
Không đặt chân được lên đỉnh nhưng tôi vẫn thấy phải có trách nhiệm chia sẻ với các bạn những bài học đắt giá tôi có được qua chuyến đi.