Đợi tới khi nào, không có gió mình cũng ra đấy ngồi xem, xem có cái thú gì mà người ta thích vỉa hè ...
Lần đầu tiên tới Argento Lê Thánh Tông sau rất nhiều lần đi qua và thầm nghĩ “có cái quái gì mà dân tình cứ vô đấy mua đồ rồi ngồi vỉa hè thế nhỉ?”
Trước đây mình chỉ ngồi ở Argento Hàm Long nhưng giờ cơ sở đó đã đóng cửa và thay bằng nhà hàng Kái Bếp. Đồ uống ở đây nếu so với không gian thì chẳng rẻ cũng không đắt (tầm 40-50k). Nhưng cái mình tò mò nhất là tại sao quán chẳng đầu tư thiết kế như bao quán cafe hot hit ở HN mà vẫn đông ngươi trẻ tới như vậy? Với giá đó thì nên ngồi trong nhà ấm cúng đẹp đẽ chứ? Sau hôm nay vẫn chưa có câu trả lời, chắc vì quen với Argento quá rồi...
Tối nay, trên con phố Lê Thánh Tông vắng lạnh và âm u, thì Argento hiện lên lấp lánh với ánh đèn vàng bên trong ấm áp, với những ngọn đèn nhấp nháy trang trí đón Giáng Sinh về. Dù không gian chẳng rộng rãi, gia cố thêm cái gác xép (mà mí bạn NV giới thiệu là tầng 2 làm mình mừng hụt đi lên rồi lại lóc cóc đi xuống) nhưng vào đây thấy 1 không khí rất ấm áp thân thiện. Cũng may là mình tới sớm sớm, ngồi ngay cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài đường, cộng thêm không gian yên tĩnh khiến cho “lần đầu ấy” rất chi là thoải mái
Càng về muộn thanh niên tới càng đông hơn, có những bạn sẵn sàng bê đồ ra ghế nhựa bên ngoài ngồi, bất chấp cái gió lạnh đang ùa về... Đợi tới khi nào, không có gió mình cũng ra đấy ngồi xem, xem có cái thú gì mà người ta thích vỉa hè tới vậy